Là một thằng đàn ông...
Tôi đã mất đi rất nhiều thứ trong suốt những năm tháng qua, nhưng điều khiến tôi nuối tiếc nhất không phải là những thứ vật chất đã qua tay, mà chính là việc tôi đã đánh rơi giấc mơ và đánh mất chính mình...

Ngày xưa, tôi từng đầy nhiệt huyết, đầy ước mơ và hy vọng về tương lai. Tôi tin rằng mình có thể xây dựng một cuộc sống tốt đẹp, có thể thay đổi được mọi thứ.
Nhưng cuộc sống lại không dễ dàng như vậy. Nó xô đẩy tôi vào những khó khăn, thử thách mà tôi không thể nào lường trước được.
Tôi bắt đầu lao vào công việc, vật lộn từng ngày để kiếm tiền lo cho gia đình, để tồn tại trong một xã hội đầy cạnh tranh. Những ước mơ ngày nào dần trở thành những lời hứa vội vã bị bỏ lại phía sau.
Những ngày dài mệt mỏi, tôi gần như quên mất mình là ai.
Đôi tay chai sạn, những vết sẹo trên cơ thể là minh chứng cho bao nhiêu đêm thức trắng, bao nhiêu vất vả tôi đã trải qua.
Có lúc, tôi tự hỏi, liệu mình còn nhớ được những gì đã từng mơ ước không?
Hay cuộc sống đã khiến tôi quên đi mọi thứ, ngay cả chính bản thân mình.
Cảm giác như mình đang đánh mất cái tôi thật sự, không phải vì ai đó cướp đi, mà vì tôi quá mải miết lo toan, quá bận rộn để nhận ra rằng mình đang sống mà không còn ý nghĩa.
Và đôi khi, tôi không kìm được nỗi tức giận với cuộc đời.
Nó đã xô đẩy tôi vào những ngã rẽ không thể lường trước, khiến tôi mệt mỏi, mất phương hướng.
Nhưng là đàn ông, tôi biết mình không được phép yếu đuối, không được phép than phiền, không được phép dừng lại. Dù có vất vả, dù có đau đớn, tôi vẫn phải gồng mình lên, phải lo toan, phải gánh vác.
Cuộc sống này tàn nhẫn, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục bước đi.
Tôi biết mình không thể quay lại những gì đã mất, nhưng tôi vẫn tin rằng mỗi vấp ngã đều dạy tôi điều gì đó.
Dù có mệt mỏi, dù có khó khăn, tôi vẫn tin rằng mình có thể tìm lại chính mình, có thể xây dựng lại những gì đã đánh mất.
Chỉ cần còn hơi thở, tôi sẽ tiếp tục đi, dù con đường phía trước có gian nan đên đâu.
Và dù đã mất đi rất nhiều thứ.
Nhưng điều đáng tiếc nhất có lẽ là tôi đã đánh rơi giấc mơ và đánh mất đi chính con người của mình trước kia...!
Và giờ tôi nhận ra, hối hận, liệu có muộn màng...?
Tôi đã mất đi rất nhiều thứ trong suốt những năm tháng qua, nhưng điều khiến tôi nuối tiếc nhất không phải là những thứ vật chất đã qua tay, mà chính là việc tôi đã đánh rơi giấc mơ và đánh mất chính mình...

Ngày xưa, tôi từng đầy nhiệt huyết, đầy ước mơ và hy vọng về tương lai. Tôi tin rằng mình có thể xây dựng một cuộc sống tốt đẹp, có thể thay đổi được mọi thứ.
Nhưng cuộc sống lại không dễ dàng như vậy. Nó xô đẩy tôi vào những khó khăn, thử thách mà tôi không thể nào lường trước được.
Tôi bắt đầu lao vào công việc, vật lộn từng ngày để kiếm tiền lo cho gia đình, để tồn tại trong một xã hội đầy cạnh tranh. Những ước mơ ngày nào dần trở thành những lời hứa vội vã bị bỏ lại phía sau.
Những ngày dài mệt mỏi, tôi gần như quên mất mình là ai.
Đôi tay chai sạn, những vết sẹo trên cơ thể là minh chứng cho bao nhiêu đêm thức trắng, bao nhiêu vất vả tôi đã trải qua.
Có lúc, tôi tự hỏi, liệu mình còn nhớ được những gì đã từng mơ ước không?
Hay cuộc sống đã khiến tôi quên đi mọi thứ, ngay cả chính bản thân mình.
Cảm giác như mình đang đánh mất cái tôi thật sự, không phải vì ai đó cướp đi, mà vì tôi quá mải miết lo toan, quá bận rộn để nhận ra rằng mình đang sống mà không còn ý nghĩa.
Và đôi khi, tôi không kìm được nỗi tức giận với cuộc đời.
Nó đã xô đẩy tôi vào những ngã rẽ không thể lường trước, khiến tôi mệt mỏi, mất phương hướng.
Nhưng là đàn ông, tôi biết mình không được phép yếu đuối, không được phép than phiền, không được phép dừng lại. Dù có vất vả, dù có đau đớn, tôi vẫn phải gồng mình lên, phải lo toan, phải gánh vác.
Cuộc sống này tàn nhẫn, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục bước đi.
Tôi biết mình không thể quay lại những gì đã mất, nhưng tôi vẫn tin rằng mỗi vấp ngã đều dạy tôi điều gì đó.
Dù có mệt mỏi, dù có khó khăn, tôi vẫn tin rằng mình có thể tìm lại chính mình, có thể xây dựng lại những gì đã đánh mất.
Chỉ cần còn hơi thở, tôi sẽ tiếp tục đi, dù con đường phía trước có gian nan đên đâu.
Và dù đã mất đi rất nhiều thứ.
Nhưng điều đáng tiếc nhất có lẽ là tôi đã đánh rơi giấc mơ và đánh mất đi chính con người của mình trước kia...!
Và giờ tôi nhận ra, hối hận, liệu có muộn màng...?